

Sau khi thang máy lao dốc thảm khốc trong chương 1, một cơn lốc thép và hét lên khiến bạn trở nên lãng quên, ý thức trở lại, nhưng không có gì giống nhau. Bạn thức tỉnh trong nhà hát.
Một nơi mà không khí hums với sự khó chịu. Nơi ban công mạ vàng lờ mờ như những thẩm phán im lặng, và rèm cửa nhung che giấu nhiều hơn các giai đoạn trống. Mỗi cái bóng thì thầm. Mỗi hành lang xoắn sâu hơn vào những điều chưa biết. Đây không phải là nơi ẩn náu, đó là một mê cung của những câu đố, dám cho bạn bước về phía trước.
Các tấm ván sàn kêu dưới chân, mỗi âm thanh là một sự phản bội trong sự im lặng nặng nề. Nhấp ngã ánh nến nhảy múa trên những bức bích họa của những bi kịch bị lãng quên, khuôn mặt của họ dường như nhìn bạn. Ở đâu đó trong đôi cánh, một cái gì đó khuấy động không phải là con người, không hoàn toàn ma. Nhà hát thở. Nó chờ đợi.
Bạn sẽ làm sáng tỏ những bí mật của nó? Hoặc trở thành một người chơi khác trong màn trình diễn vô tận, ám ảnh của nó?
Ảnh chụp màn hình